Bán Em Ở Chợ Quê
- Paul Duong
- 4 days ago
- 2 min read
Con gái nhà nghèo, mười sáu tuổi xuân thì...
Đứng trước gương, tô chút son, mà tim đã nát từ lâu...
Mười sáu tuổi đầu, tay chưa rời sách vở,
Hôm nay mặc áo cưới, nhìn gương mà muốn khóc vỡ.
Từng ước mơ bay cao cùng Tuan nơi góc lớp,
Mà giờ người ta bán em như trái xoài trên sạp chợ.
Mẹ chải tóc em lần cuối, tay chai đá, đầy vết cắt,
Tóc đen mượt, mùi hoa lilac, bà giấu nước mắt rất chặt.
"Đi nơi đất lạ, nhớ mặc ấm khi trời trở lạnh,"
Lời mẹ dặn – nghe như dao cắt tim, từng mảnh, từng mảnh.
Họ bán em như nô lệ, một món hàng không giá,
Một cái gật đầu, là đời em trôi xa.
Cái gọi là "phước phần" chỉ là xiềng xích mạ vàng,
Và em, cô dâu nhỏ, cười gượng giữa trăm ngàn.
Ông chồng mặc vest trắng, răng vàng, tóc hoa râm,
Lớn hơn ba em, mà lại là “người thương em nhất trần gian.”
Cười toe toét như quỷ dữ, tay đặt lên vai em,
Còn em đứng lặng – linh hồn như bị xiềng xiếc, giam cầm.
Tuan không đến. Không kỳ lân, không phá lễ,
Chỉ là cái thực tại rỉ máu, đau như lưỡi dao kề.
Em không chọn, em không được yêu, chỉ biết vâng lời,
Vì từ bé dạy rằng: con gái phải hy sinh để gia đình yên nơi.
Họ bán em như nô lệ, một món hàng không giá,
Một cái gật đầu, là đời em trôi xa.
Cái gọi là "phước phần" chỉ là xiềng xích mạ vàng,
Và em, cô dâu nhỏ, cười gượng giữa trăm ngàn.
Bao giờ mới hết cảnh con gái gánh cả làng?
Hy sinh tuổi thơ, đánh đổi tự do chỉ vì vài đồng vàng?
Ai dạy rằng con phải nghe, không được hỏi?
Mà đời em giờ đây bị dìm dưới nghìn vạn lời nói.
Chiếc xe lăn bánh, bỏ lại mái nhà tồi tàn,
Nơi sáu người chen chúc, mà tim vẫn đầy ấm áp ngập tràn.
Trường cũ, hàng phượng vẫy tay chào lần cuối,
Tuổi ngây thơ đã chết, chỉ còn nỗi buồn rũ rượi...
Comentários