top of page

20 Năm Xa Anh

Viet Only

Có những mất mát của cuộc sống tha hương mà không phải ai cũng hiểu được. Đó không chỉ là việc rời bỏ quê hương mà còn là những hy sinh thầm lặng, những nỗi đau nuốt ngược vào trong, và đôi khi là cả những người mình yêu thương nhất.


Khi gia đình mình rời Việt Nam, anh tôi mới 22 tuổi, còn tôi chỉ là cậu bé 10 tuổi. Anh bỏ lại sau lưng, vợ, một đứa con gái nhỏ, và mang theo ước mơ về một tương lai tốt đẹp hơn cho gia đình. Nhưng cuộc sống ở Canada không dễ dàng như những gì chúng tôi tưởng.

Mọi thứ đều mới mẻ và lạ lẫm đối với anh—từ ngôn ngữ, văn hóa, đến cái lạnh thấu xương của tuyết trắng. Tôi vẫn còn nhớ như in hình ảnh anh trong những ngày đầu, chân ngập trong tuyết lạnh, đôi giày ướt sũng, chân anh tê cứng. Có những lần anh trượt ngã trên mặt băng, đôi tay và đầu gối sứt sẹo, nhưng rồi anh lại gắng gượng đứng dậy.


Tôi nhớ một buổi chiều đi học về, thấy anh ngồi lặng lẽ bên bàn. Đôi mắt anh đỏ hoe, ngấn nước. Anh vừa mất việc làm bồi bàn chỉ vì tiếng Anh chưa đủ tốt. Những ngày tháng đó, hai anh em tôi chắt chiu từng đồng để mua được một vỉ trứng ăn cầm cự suốt hai tuần.

Anh vẫn đi tìm việc, còn tôi thì chỉ biết cố gắng, nhưng anh chưa bao giờ thực sự "hòa nhập" được nơi đất khách quê người.


Cuộc đời mới quá khắc nghiệt, và rượu trở thành cách duy nhất để anh tìm một lối thoát. Đến khi anh thua cuộc trước men rượu, anh chưa kịp thực hiện lời hứa trở về Việt Nam gặp lại mẹ.

Ngày 22 tháng 12 năm 2004, anh ra đi mãi mãi.

20 năm rồi, anh à. Dù thời gian có trôi đi bao lâu, những ký ức về anh vẫn còn nguyên vẹn trong em—về một người anh trai đầy hy sinh, một người con trở về quê nhà, và một người đàn ông mang trong lòng bao gánh nặng mà anh chưa bao giờ nói ra.

Anh không còn ở đây, nhưng hình bóng anh chưa bao giờ rời xa. Em vẫn nhớ từng bước anh đi trong những ngày tuyết trắng lạnh lẽo, vẫn nhớ đôi mắt anh nhìn xa xăm, vẫn nhớ những nỗ lực mà anh đã dành cả tuổi trẻ để cố gắng xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn cho tất cả chúng ta.


20 năm qua, em đã trưởng thành, đã đi qua nhiều thăng trầm, và em luôn ước giá như anh còn ở đây để thấy mọi thứ. Có thể bây giờ anh sẽ cười nhiều hơn, sống nhẹ nhàng hơn, và có cơ hội trở về quê hương, ôm mẹ một cái thật chặt.

Cuộc sống tha hương đôi khi lấy đi quá nhiều, để lại những khoảng trống không thể nào lấp đầy. Anh ra đi khi em còn quá nhỏ để hiểu hết những gì anh đã trải qua. Giờ đây, khi nghĩ lại, em càng trân trọng và biết ơn anh hơn bao giờ hết.

Anh đã làm tất cả những gì có thể. Em mong ở một nơi nào đó, anh đã tìm được bình yên. Cảm ơn anh vì đã là người anh lớn trong cuộc đời em. Em sẽ mãi mang theo hình ảnh anh và câu chuyện của anh như một phần không thể tách rời trong trái tim mình.

Anh luôn ở trong em, dù thời gian có trôi đi bao lâu nữa.

Comments


bottom of page